Hoc Ki Quan Doi
Rất nhiều cuộc gọi của Phụ huynh và các cơ sở đoàn trong suốt hơn tháng qua, chung quanh chỉ một ý quan trọng “hoc ki quan doi của Trung tâm TTN miền Nam” đang giới thiệu có khác gì với các học kì Quân đội mà chúng tôi thấy cũng có giới thiệu khắp nơi”. Cũng nhiều ý kiến trao đổi qua lại, cũng đề nghị nào là nên xác định tác quyền của hoc ki quan doi, nên ra thông báo đề nghị các đơn vị khác không được sử dụng tên gọi Học kỳ quân đội, nào là phải đăng báo để giải thích cho mọi người hiểu về Học kỳ quân đội..v..v.

Các nhà tổ chức cứ trăn trở những điều ấy, thế nhưng có một điều mà mọi người lại ít quan tâm: học kì quân đội sẽ làm những gì cho các bạn trẻ, sẽ làm sao để trở thành một hoạt động giáo dục hay, hấp dẫn, thu hút nhiều đối tượng từ những em học sinh thành phố đến những em nghèo nông thôn, từ những em đã từng được ấp ủ trong vòng tay yêu thương, đầy đủ của cha mẹ, gia đình đến những em học sinh còn chưa đủ cái ăn, cái mặc hằng ngày, để hoc ki quan doi không phải là “Chương trình bạc triệu” như lời 1 Cựu chiến binh đã nói khi cầm lá đơn xin giảm học phí nộp cho cháu mình tham gia…
Tôi nhớ khi còn đang công tác ở Thành Đoàn Tp.HCM, cũng có 1 vài ý kiến đề nghị xác định xem ai là tác giả của Mùa hè xanh khi còn là Chiến dịch Ánh sáng văn hóa hè, khi đó đã trở thành 1 chương trình tình nguyện thu hút rất đông đảo sự quan tâm của xã hội. Lúc đó, các đồng chí trong Ban thường vụ Thành Đoàn đã kết luận, đại ý, cũng chẳng nên chú ý quan tâm nhiều đến chuyện ai là tác giả, hãy cố gắng, mỗi giai đoạn, mỗi thời kỳ, mỗi người hãy đóng góp cho Mùa hè xanh trong hoc ki quan doi ngày càng phát triển sâu và rộng hơn. Đó mới là cách để cho 1 phong trào tồn tại và phát triển…
Mọi người đến nơi lúc hơn 9h. Sau khi nghe cô phụ trách giới thiệu về nguyên nhân vì sao Trung tâm được thành lập và nói về hoàn cảnh của các cụ, mọi người đều rất xúc động. Các em nhỏ đã đến từng khu, trò chuyện, tặng bánh, xoa bóp và nhảy những bài dân vũ cho các cụ xem. Nhìn ánh mắt ngập tràn hạnh phúc, không chỉ của những người ở trung tâm, mà còn của các em, của chính mình, của Nghĩa, của chị Bế, của anh Tân và anh Nghĩa, mình biết mình vừa làm được một việc tốt. Các cụ hầu hết đều không có con cháu, nên sự mong mỏi được thấy các em vui chơi, nghe các em cười là những ước mơ luôn chực chờ vỡ òa trong vui sướng. Mình đã phải phì cười khi anh Tân hỏi bé Đạt : “Đạt ơi em xoa bóp cho bà hay bà xoa bóp cho em vậy ?” Các em lúc đầu còn đôi chút bỡ ngỡ, nhưng dần dần đã mạnh dạn chơi đùa, nói chuyện với các cụ nhiều hơn.

Rời trung tâm, cả Đoàn trở về trụ sở Điện Biên Phủ ăn trưa và nghỉ ngơi. Sau giờ nghỉ, các em cùng ngau ăn Yogurt và xem phim về những lần đột kích đến nhà các thành viên trong những tuần vừa qua. Nhìn chung, các em đều đã thực hành rất tốt những bài học được dạy ở nhà.
Sau phần xem phim, mọi người xuống tầng trệt ôn lại bài học của những tuần trước như cách xử lí khi bị chuột rút và cách lập bảng tiết kiệm. Mình đã cười rất nhiều khi các em bảo “khi mình bị chuột rút thì mình phải … xoa bóp” và anh Tân trả lời “ở dưới nước làm sao xoa bóp ???”. Những kiến thức anh Tân nhắc lại cho các em nhớ cũng đã giúp mình có thêm kinh nghiệm trong việc đi bơi hoặc đi biển.
Học kì quân đội,hoc ki quan doi,quân đội nhân dân,quân phục quân đội, quân đội việt nam, ngân hàng quân đội,phụ nữ quân đội,báo quân đội nhân dân,báo quân đội,hình ảnh quân đội,chức vụ trong quân đội,quan doi nhan viet nam,sĩ quan quân đội,bệnh viện quân đội,quan doi viet.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét